21
Nhớ lại việc mình đã mù quáng thích hắn, thật sự khiến tôi cảm thấy thật hối hận.
Tôi không nói gì thêm nữa, ngồi đó hối hận vì những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Hắn cũng không nói gì, không khí trong xe trở nên rất căng thẳng.
Một lúc sau, tôi hỏi: “Cậu đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đi ăn cơm.” hắn đáp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bị bắt cóc hay giết hại để trút giận là được.
Chúng tôi đến một nhà hàng mà chúng tôi thường ghé.
Trước đây, vào các buổi cuối tuần khi còn đi học, tôi thường kéo hắn ra ngoài để học thêm, và nhà hàng này là của gia đình hắn.
Hắn có một phòng riêng, nơi chúng tôi có thể vừa ăn cơm vừa làm bài tập, và nếu mệt, có thể nằm nghỉ trên sô pha.
Nhìn lại quá khứ của chúng tôi, mọi thứ chỉ toàn là học tập, học tập và học tập.
Không có gì khác xảy ra.
Khi tôi hẹn hắn làm việc khác, hắn không hề có hứng thú.
Chỉ khi tôi không biết làm bài, hắn mới tỏ ra tử tế và dành thời gian cùng tôi.
Tôi đã từng đến nhà hắn, nhưng cảm giác không được tự nhiên cho lắm, nên chúng tôi chủ yếu học ở đây.
22.
“Sao rốt cuộc lương tâm cậu để đâu rồi? Cậu còn nhớ những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua ở đây không?”
Giọng nói mỉa mai của hắn đột nhiên vang lên.
Tôi liếc nhìn hắn: “Tôi rất cảm ơn cậu đã giúp tôi học bài, nhưng ba mẹ tôi cũng đã tặng cậu rất nhiều thứ. Theo giá thị trường, chúng tôi đã trả đủ cho thời gian cậu bỏ ra rồi.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nói thêm:
“Tôi không nợ cậu-ư ư-”
Chưa kịp dứt câu, hắn bất ngờ hôn tôi.
Một nụ hôn sâu!
Tôi cảm thấy như muốn tắt thở.
Sau khi hẳn buông tôi ra, tôi bất giác thấy mình đã ngồi lên đùi hắn!
Hắn vuốt ve môi tôi:
“Sau này, nếu cậu còn nói những lời tôi không muốn nghe, miệng cậu sẽ bị hôn như vậy.”
Tôi vội vàng che miệng lại.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng hắn ấn tôi xuống không cho tôi cử động.
Tôi đột nhiên cảm thấy như mình đang bị cưỡng bức.
Rõ ràng trước đây hắn mới là người giống như nạn nhân bị quấy rối.
Số phận thật là kỳ diệu không thể diễn tả nổi.
23
Chúng tôi ăn cơm trong bầu không khí không vui vẻ gì, sau đó hắn đưa tôi về nhà.
Hắn còn lấy điện thoại của tôi ra, cưỡng chế xóa số của mình khỏi danh sách đen.
Khi về đến nhà, tắm rửa xong, tôi gọi điện cho Chử Thời Khôn.
Không lâu sau, hắn lái xe đến nhà tôi.
Chúng tôi ngồi trong sân nhỏ, đều thở dài.
“Cậu làm cái gì vậy? Rõ ràng là thích cậu ấy mà, sao lại cứ lăn tăn mãi thế?” Chử Thời Khôn hỏi.
“Ôi, không phải tôi muốn thế, mà người cậu ấy thật sự yêu là Tô Vi Vi!” tôi đáp.
Hắn lắc đầu.
“Tôi đã biết mà, con trai thường hay không để ý. Nói cho cậu cũng chẳng hiểu được đâu, giác quan thứ sáu của con gái chúng tôi rất nhạy cảm.”
Chử Thời Khôn im lặng.
“Vậy cậu định làm gì bây giờ?” tôi hỏi.
Nhớ lại cảnh Thẩm Cẩn Hành trở nên điên cuồng vào buổi chiều, tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Tôi ôm đầu gối, buồn rầu nói:
“Tôi không thể khống chế bản thân, mỗi lần thấy cậu ấy bên Tô Vi Vi, tôi lại biến thành nữ phụ ác độc. Như vậy sao được cơ chứ?”
24.
Tôi cảm thấy Chử Thời Khôn đã bắt đầu tin tưởng tôi, vì hắn thở dài một hơi rồi còn sờ đầu tôi.
Tôi lập tức nắm lấy tay hắn:
“Chúng ta ở bên nhau đi, giúp tôi với. Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện tình cảm của cậu ấy và Tô Vi Vi.”
Chử Thời Khôn lập tức biến sắc, run rẩy nói:
“Tôi cũng không muốn bị cuốn vào chuyện tình cảm của họ!”
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị người khác tặng cho một cú đấm!
Tôi quay lại và thấy Thẩm Cẩn Hành đang tức giận!
“Cậu sao lại đánh người ta chứ!”
Tôi chắn trước mặt Chử Thời Khôn, ngăn không cho Thẩm Cẩn Hành tiếp tục ra tay.
Trước đây, tôi từng thấy hắn lạnh lùng như một vị tiên và tôi thích quấn quít bên hắn, nhưng giờ đây, hắn làm tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Đánh người sao?
Thật quá vô lý!