27

 

Phó Hạm đưa tôi đến một quán lẩu. Anh nói, lần trước nghe tôi nhắc muốn ăn lẩu.

 

Trong làn hơi nước nghi ngút, tôi nhìn anh đến ngẩn ngơ.

 

Những gì Phó lão gia vừa kể vẫn còn vang vọng trong đầu tôi – những bí mật động trời về mẹ tôi và vị đại gia từng làm mưa làm gió khắp thương trường.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ mình và Phó Chí Thành lại từng có một quá khứ kinh thiên động địa như vậy.

 

Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay thon dài, các ngón tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng. Bàn tay ấy đưa cho tôi một bát nước chấm vừng – loại nước chấm tôi thích nhất.

 

Phó Hạm nhìn tôi, nhẹ nhướng mày:

 

“Đang nghĩ gì à?”

 

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Những chuyện Phó lão gia nói với tôi, tôi không dám kể lung tung.

 

Nhưng Phó Hạm dường như đã đoán được. Anh nhấp một ngụm trà, giọng nhàn nhạt:

 

“Ông ấy kể hết với em rồi.”

 

Là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.

 

Tôi còn đang ngơ ngác, Phó Hạm đã gọi nhân viên phục vụ, đổi trà thành bia. Anh vừa rót bia, vừa nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười:

 

“Ông già đó không thành thật lắm đâu. Có vài chuyện chắc chắn ông ấy không nói.”

 

Nói rồi, anh đẩy ly bia đến trước mặt tôi:

 

“Muốn nghe không?”

 

Tôi thành thật nhận lấy ly bia, gật đầu:

 

“Muốn.”

 

Phó Hạm là người không giữ bí mật. Chúng tôi ăn hết ba đĩa thịt, uống năm chai bia, và anh kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện yêu hận của mẹ tôi và Phó lão gia, hoàn chỉnh hơn rất nhiều so với phiên bản tôi vừa nghe trước đó.

 

Những gì Phó lão gia kể chỉ là phần nổi của tảng băng.

 

Ông bảo rằng mình đã phụ bạc mẹ tôi. Mặc dù yêu bà say đắm, nhưng ông vẫn nhẫn tâm rời bỏ khi bà đang mang thai, để lại một khoản tiền lớn coi như phí chia tay.

 

Chỉ đến khi đó, mẹ tôi mới biết ông đã kết hôn từ lâu.

 

Mẹ tôi vốn là người cố chấp, nhất quyết không phá thai, muốn giữ lại đứa trẻ trong bụng mình.

 

Nhưng với tính cách của Phó lão gia, làm sao ông có thể để bà giữ đứa bé, rồi sau này dùng nó để uy hiếp ông được?

 

Vậy nên, ông ấy dàn dựng một vụ tai nạn.

 

Mẹ tôi gặp tai nạn xe, mất đi đứa con trong bụng.

 

Nhưng tai nạn là chuyện khó kiểm soát, kết quả vượt xa dự tính của Phó lão gia, mẹ tôi bị thương nặng, phải cắt bỏ tử cung, cả đời không thể có con.

 

Những chuyện này, Phó lão gia chỉ kể sơ qua, tuyệt nhiên không nhắc đến cách mẹ tôi trả thù mình ra sao.

 

Phần đó… chính con trai ông đã kể thay.

 

Phó Hạm khẽ nhếch môi, mắt ánh lên vẻ thản nhiên, nhưng từng lời nói ra lại khiến tôi không khỏi rùng mình:

 

“Mẹ em… là người rất tàn nhẫn.”

 

Sau cú sốc đó, mẹ tôi trầm cảm một thời gian dài, khóc lóc cả ngày, thậm chí nhiều lần tìm đến cái chết. Nhưng sau khi được cứu sống, bà thay đổi hoàn toàn.

 

Bà không còn ủ dột nữa, mà chủ động quay lại tìm Phó lão gia.

 

Bà giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nức nở cầu xin ông tha thứ, và rồi họ lại lao vào nhau như thể chưa từng có mâu thuẫn.

 

Mẹ tôi là một người phụ nữ quyến rũ, nếu không, làm sao có thể khiến một người đàn ông đào hoa và từng trải như Phó lão gia mê đắm đến vậy?

 

Trong một lần thân mật, mẹ tôi rút ra một chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước… và làm gọn ông ấy.

 

Kể từ đó, người đàn ông từng phong lưu khắp chốn, đã không thể “phong lưu” thêm lần nào nữa.

 

Nghe đến đây, tôi sặc bia, suýt thì phun ra. Tôi vội uống một ngụm lớn, cảm nhận hơi lạnh lan xuống cuống họng. Tôi chỉ có thể cảm thán trong lòng.

 

Mẹ tôi đúng là quá ngầu. Phá hỏng cuộc đời người đàn ông quyền lực nhất thương trường. Đúng là không phải chuyện ai cũng dám làm.

 

Phó Hạm tiếp tục kể.

 

Vợ của Phó lão gia từng sinh cho ông một đứa con trai. Nhưng đứa trẻ đó được cưng chiều quá mức, lớn lên kiêu ngạo không chịu nổi.

 

Khi cậu ta 17 tuổi, trong một lần đi về vùng quê, cậu ham chơi, trượt chân ngã xuống nước và chết đuối.

 

Lần đầu tiên trong đời, Phó lão gia – người luôn được biết đến là “không rơi nước mắt dù đổ máu” – khóc đến mất giọng.

 

Sau đó, ông nhận nuôi Phó Thời Tranh.

 

Cùng lúc đó, ông bắt đầu cho người đi khắp nơi tìm kiếm đứa con riêng của mình – cũng chính là Phó Hạm.

 

Phó Hạm được tìm thấy và đưa về nhà họ Phó, nhưng anh cực kỳ chán ghét thân phận con riêng này.

 

Anh không cho phép Phó lão gia công khai danh tính của mình, mà chỉ để ông tuyên bố rằng anh là con nuôi mới nhận.

 

Thời gian trôi qua, tuổi tác dần cao, bản tính ngang tàng của Phó lão gia cũng dần nhạt đi.

 

Trước mặt người ngoài, ông vẫn giữ vẻ oai phong của một bậc đại nhân, nhưng sau lưng, ông cưng chiều Phó Hạm hết mực.

 

Chỉ vì anh là dòng máu duy nhất còn lại của ông.

 

Dù anh có yêu cầu gì, ông cũng đều đáp ứng, kể cả việc anh đột ngột đề xuất muốn cưới tôi.

 

Phó lão gia hoàn toàn biết rõ thân phận của tôi, nhưng vì chiều lòng đứa con trai này, ông vẫn đồng ý.

 

Thậm chí, việc không có ai trong nhà họ Phó tham dự lễ cưới của chúng tôi cũng là vì… Phó Hạm không cho phép họ đến.

 

 

 

28

 

Nghe xong câu chuyện, tim tôi vẫn đập loạn không ngừng.

 

Quá kích thích!

 

Tôi uống một ngụm bia lớn, cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, nhưng chỉ có một suy nghĩ trong đầu:

 

Mẹ tôi thật đỉnh!

 

Khiến người đàn ông nổi danh tàn nhẫn và thủ đoạn nhất thương giới phế hoàn toàn… Đúng là không ai bằng bà.

 

Ăn uống no nê, Phó Hạm thanh toán rồi đưa tôi về nhà.

 

Trên đường đi, tôi muốn hỏi anh vài chuyện, nhưng cuối cùng lại thôi.

 

Chúng tôi im lặng suốt quãng đường về nhà.

 

Lên lầu, vào phòng ngủ. Chẳng ai bảo ai, nhưng cả hai đều đi thẳng vào phòng.

 

Tôi giúp anh lên giường, rồi ngồi xuống mép giường bên kia, im lặng một lúc lâu. Rốt cuộc, tôi vẫn không kìm được mà lên tiếng hỏi:

 

“Vậy… ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai phải không?”

 

Phó Hạm nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, như chứa cả thế giới trong đó. Anh gật đầu:

 

“Đúng vậy.”

 

“Anh cố tình kết hôn với tôi?”

 

“Phải.”

 

Tôi cắn môi, thấp giọng hỏi:

 

“Vì muốn trả thù bố của anh?”

 

Phó lão gia cưng chiều anh như báu vật, nhưng rõ ràng anh không thích điều đó.

 

Bất ngờ, Phó Hạm lắc đầu:

 

“Không phải.”

 

Anh nhìn tôi, đôi mắt như có dòng nước xoáy, hút lấy tâm trí tôi:

 

“Đúng là tôi lừa em ký hợp đồng hôn nhân, nhưng không phải để chọc tức ông ấy.”

 

Tôi ngẩn người, khó hiểu hỏi:

 

“Vậy là vì cái gì?”

 

Với diện mạo và thân phận của anh, chắc chắn có không ít cô gái sẵn sàng đổ về phía anh. Tại sao lại là tôi?

 

Phó Hạm cúi đầu, ánh mắt chăm chú. Anh đã trả lời tôi – Một câu trả lời đơn giản, nhưng như sét đánh ngang tai:

 

“Vì anh muốn cưới em, nhưng lại sợ dọa em sợ. Vậy nên anh bịa ra chuyện hôn nhân hợp đồng.”

 

 

 

29

 

Tôi hoàn toàn sững sờ trước câu trả lời của Phó Hạm, mãi không thể lấy lại tinh thần.

 

“Hôm đó… ngày chúng ta làm lễ cưới… chẳng phải lần đầu chúng ta gặp nhau sao?”

 

Phó Hạm nhìn tôi thật lâu, rồi đưa tay bóp nhẹ sống mũi, bất lực thở dài:

 

“Vậy ra… em thực sự không nhận ra anh.”

 

Tôi ngẩn người. Nhận ra gì chứ?

 

Anh là nhị thiếu gia nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi. Nếu không có cuộc hôn nhân giao dịch này, chúng tôi vốn thuộc hai thế giới khác nhau: người trên mây, kẻ dưới bùn.

 

Làm sao có thể chạm mặt nhau được?

 

Phó Hạm ngoắc tay gọi tôi:

 

“Qua đây.”

 

Thấy anh cử động khó khăn, tôi ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, khẽ xoa:

 

“Tiêu Dao, anh từng nói với em rằng anh là con riêng của Phó Chí Thành.

 

Nhưng em có biết, anh lớn lên ở đâu không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Anh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:

 

“Anh lớn lên ở trại mồ côi. Là trại mồ côi Cẩm Tâm.”

 

Cả người tôi cứng đờ. Ánh mắt tôi chăm chú khắc họa từng đường nét trên gương mặt anh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của một người trong ký ức xa xưa.

 

Dường như… có chút giống.

 

Nhưng tôi không dám tin. Tôi đưa tay, chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.

 

Bàn tay Phó Hạm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi. Anh khẽ cất giọng, và tôi nghe thấy trong giọng nói của anh có chút nghẹn ngào:

 

“Xem ra, em vẫn còn nhớ anh.”

 

Nước mắt tôi rơi xuống, không cách nào kìm lại.

 

Tất nhiên là tôi nhớ.

 

Ngày đó, anh không phải Phó Hạm. Anh tên là Chu Niệm Thành. Chu là họ mẹ anh, còn “Thành” chính là lấy từ tên của Phó Chí Thành.

 

Còn tôi, khi ấy cũng không phải Tiêu Dao. Tôi sinh ra đã bị bỏ rơi, không có họ, viện trưởng đặt cho tôi cái tên Quan Hân.

 

Tôi là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong trại trẻ. Còn anh – khi ấy vốn có mẹ, nhưng bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi.

 

Lần đầu tiên gặp anh, đó là lúc anh vừa được đưa về trại mồ côi, khi đó anh chỉ mới sáu tuổi.

 

Trong ký ức của tôi, đó là một cậu bé có gương mặt rất đẹp nhưng gầy trơ xương, làn da nhợt nhạt. Dù được mẹ chăm sóc trước khi bị bỏ rơi, nhưng anh lại trông như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng nặng.

 

Khi ấy, anh yếu ớt, nhút nhát, mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.

 

Vì là đứa trẻ mới đến, anh trở thành mục tiêu bị lũ trẻ trong trại bắt nạt. Cuối cùng, tôi không chịu nổi cảnh đó, đã ra tay giúp anh.

 

Tôi vốn là “đầu gấu” của trại trẻ. Để bảo vệ anh, tôi đã đánh nhau với lũ trẻ kia không biết bao nhiêu lần.

 

Sau vài trận chiến, cả tôi và chúng đều thương tích đầy mình. Nhưng cuối cùng, chúng cũng bị tôi dọa cho sợ, không còn dám động đến anh nữa.

 

Từ đó, Chu Niệm Thành trở thành cái đuôi nhỏ của tôi. Ngay cả lúc tôi đi vệ sinh, anh cũng phải ngồi xổm canh ở bên ngoài.

 

Đến giờ đi ngủ, giường của anh lúc nào cũng phải kê sát bên giường tôi, và chỉ khi nắm chặt tay tôi, anh mới có thể ngủ yên giấc.

 

Anh là một đứa trẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

 

Ít nhất, khi đó anh là như vậy.

 

Dưới sự bảo bọc của tôi, cậu bé yếu đuối ngày nào dần dần trưởng thành hơn. Anh cao thêm chút ít, cũng có da có thịt hơn. Khuôn mặt non nớt của anh ngày càng đẹp. Nhưng điều quan trọng nhất: Anh không còn là cậu bé nhút nhát như trước.

 

Anh đã trở thành một con sói nhỏ trong trại trẻ. Ai dám nói xấu tôi một câu, anh sẽ ngay lập tức xắn tay áo lao vào đánh nhau, ánh mắt khi đó trông hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

 

Lâu dần, chúng tôi trở thành một cặp “bá vương” trong trại trẻ. Không ai dám chọc vào, nhưng cũng chẳng ai muốn đến gần.

 

Tôi có chút cô đơn, còn anh thì ngược lại, anh thích sự yên tĩnh đó.

 

Đối với anh, chỉ cần mỗi ngày đều được ở bên cạnh tôi là đủ.

 

Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.

 

Một thời gian sau, tôi nhận ra Chu Niệm Thành thay đổi. Anh trở nên hoảng hốt, dễ bị giật mình, thậm chí bắt đầu né tránh tôi.

 

Ban đầu, tôi giận lắm. Nhưng rồi một lần, tôi tình cờ phát hiện ra sự thật.

 

Viện trưởng của chúng tôi – người phụ nữ trung niên luôn tỏ vẻ hòa nhã trước mặt mọi người – hóa ra lại là kẻ có sở thích bệnh hoạn.

 

Bà ta bị mắc chứng ấu dâm. Mà Chu Niệm Thành – với gương mặt tinh xảo và đôi mắt đẹp như nai con của anh – đương nhiên trở thành mục tiêu mới của bà ta.

 

Đêm hôm đó, Chu Niệm Thành trốn khỏi trại trẻ. Anh đi rất vội, đến mức chúng tôi còn không kịp nói với nhau một lời.

 

Sau đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.

 

Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thường nghĩ về anh. Tôi từng tin chắc rằng anh đã không còn trên đời.

 

Trong thời đại đói kém ấy, một cậu bé chưa đến mười tuổi, tính cách nhạy cảm và cực đoan, nếu trốn khỏi trại trẻ, làm sao có thể sống sót?

 

Tôi nghĩ rất nhiều, thậm chí tự hỏi:

 

Liệu có đứa trẻ nào giống như Chu Niệm Thành ngày ấy – gầy gò, yếu đuối, thiếu thốn tình yêu và cảm giác an toàn hay không?

 

Nhưng rồi, tôi lại buồn bã nghĩ:

 

Có lẽ… chẳng bao giờ có đứa trẻ nào đẹp đến vậy.

 

Anh từng khiến tôi ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của mình. Ngay cả khi còn nhỏ, anh đã sở hữu vẻ đẹp khiến người ta phải ngắm nhìn.

 

Nhiều năm sau, khi tôi đã trưởng thành, mỗi lần nhớ lại ký ức về anh, tôi vẫn không thể quên đôi mắt nai con ấy.

 

Vì thế, sau này khi đi làm, tôi rất mê tiền. Nhưng toàn bộ số tiền tôi kiếm được, tôi đều dùng để quyên góp cho các trại trẻ mồ côi.

 

Đương nhiên, tôi không quyên góp cho trại trẻ năm xưa.

 

Bà viện trưởng bệnh hoạn đó sau này phạm tội giết một đứa trẻ trong trại, và mọi tội ác của bà ta đều bị phanh phui.

 

Bà ta bị tống vào tù.

 

Tất cả những chuyện này, tôi chỉ biết được sau khi đã rời khỏi trại trẻ mồ côi.

 

 

 

30

 

Tôi dựa vào đầu giường, lặng lẽ nghe Phó Hạm kể về những gì đã xảy ra sau khi anh rời khỏi trại trẻ mồ côi.

 

Anh nói, sau khi trốn khỏi đó, anh sống lang thang trên phố, nhưng lại không dám đi quá xa.

 

Anh sợ… Sợ rằng nếu đi xa quá, sẽ không thể gặp lại tôi nữa.

 

Anh thường xuyên quay lại trại trẻ để lén nhìn tôi từ xa. Anh đứng ngoài cổng, trong màn đêm tĩnh mịch. Nhưng anh chưa bao giờ dám gặp trực tiếp. Anh sợ nếu bị phát hiện, tôi sẽ gặp rắc rối.

 

Và anh sợ… Sợ rằng nếu nhìn thấy tôi, anh sẽ không đủ dũng cảm để rời đi lần nữa.

 

Cho đến một ngày, tôi được nhận nuôi. Người nhận nuôi tôi chính là người mà tôi gọi là mẹ bây giờ.

 

Sau khi tôi rời đi, Phó Hạm đã lén đi theo và quan sát tôi trong một thời gian.

 

Anh thấy mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt. Bà dành cho tôi tất cả tình yêu và sự quan tâm mà một đứa trẻ có thể mong đợi.

 

Tôi có một cuộc sống hạnh phúc.

 

Mẹ tôi chưa từng kết hôn, và một mình nuôi nấng tôi đến khi trưởng thành.

 

Nhìn thấy điều đó, cuối cùng Phó Hạm cũng yên tâm rời đi.

 

Tôi rời trại trẻ năm bảy tuổi, từ đó lớn lên trong tình yêu thương của mẹ.

 

Bà là một người phụ nữ sống hết mình, nhiệt huyết như lửa. Bà yêu ghét rõ ràng, thích tiền và cũng có chút phù phiếm.

 

Nhưng ngay cả khi trong túi chỉ có năm đồng, bà vẫn sẵn sàng dành ba đồng mua bánh mì cho tôi, một đồng mua nước, và đồng còn lại quyên góp cho người ăn xin bên đường.

 

Bà đẹp tuyệt trần và thích mặc những chiếc váy đỏ rực – màu đỏ chói chang và rực rỡ như chính con người bà.

 

Giống như một đóa hồng đỏ đang nở rộ.

 

Giờ đây, khi biết rằng bà có thể có những toan tính khác khi gả tôi cho Phó Hạm, tôi vẫn không hận bà.

 

Thật lòng mà nói, nếu không có bà, sẽ không có tôi của ngày hôm nay.

 

Trong ánh trăng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của Phó Hạm vang lên bên tai tôi.

 

Anh tiếp tục kể về cuộc đời mình, nhưng những phần đau đớn nhất, anh chỉ lướt qua vài câu, không muốn nhắc lại.

 

Anh không muốn khơi lại những nỗi đau đó. Và tôi cũng không muốn hỏi thêm.

 

Anh nói…

 

Sau nhiều năm lang thang, cuối cùng mẹ ruột anh tìm thấy anh.

 

Khi nhìn thấy bà, anh xúc động đến rơi nước mắt, nghĩ rằng bà đến để đón mình về nhà.

 

Nhưng không ngờ, bà chỉ đưa anh đi mua vài bộ quần áo mới, dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon. Rồi sau đó, bà đưa anh đến nhà họ Phó.

 

Bà dẫn anh đến gặp Phó Chí Thành để đòi một danh phận cho anh.

 

Nhưng cả hai mẹ con đều hiểu rõ: Thứ bà thực sự muốn là tiền.

 

Bà đánh giá quá cao vị trí của Phó Hạm trong lòng Phó Chí Thành. Và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ta.

 

Phó Chí Thành không phải là người dễ bị thao túng. Giống như cách ông từng thuê người gây ra “tai nạn” với mẹ tôi, lần này, ông cũng nhanh chóng đánh đuổi hai mẹ con họ đi.

 

Không dừng lại ở đó, ông chi một khoản tiền lớn để thuê người dàn dựng một vụ tai nạn nhằm vào mẹ ruột của Phó Hạm.

 

Nhưng lần này, Phó Hạm đã cứu bà. Cũng vì vậy mà anh bị thương nặng. Đôi chân của anh bị tàn phế, cả đời không thể đi lại bình thường.

 

Dù đã nỗ lực cứu bà, anh vẫn không thể cứu mẹ mình khỏi cái chết. Bà qua đời trước khi anh kịp cảm nhận tình thương mẫu tử một lần nữa.

 

Phó Hạm nói, anh vừa hận mẹ mình, vừa hận Phó Chí Thành.

 

Phó Chí Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư nhân, dốc tiền chạy chữa. Ông chuyển cho anh một khoản tiền đủ để sống sung túc cả đời. Nhưng dù nhiều tiền đến mấy, ông vẫn không thể chữa khỏi đôi chân của Phó Hạm.

 

Rời bệnh viện, anh dùng số vốn đó để dấn thân vào giới thương trường ngầm, từng bước tạo dựng đế chế của riêng mình.

 

Khi kể về những năm tháng ấy, Phó Hạm cau mày, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén, hệt như cậu bé sói nhỏ ngày nào. Nhưng chỉ vài giây sau, anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và tiếp tục kể

 

Anh nói, nhiều năm sau, cậu con trai của Phó Chí Thành và người vợ đã khuất gặp tai nạn qua đời.

 

Phó Chí Thành khóc lóc đến khản giọng.

 

Khi nhận ra mình đã tuyệt hậu, ông mới nhớ đến đứa con riêng của mình đang lưu lạc bên ngoài.

 

Sau khi dùng mọi cách để tìm ra Phó Hạm, ông liên tục tìm cách bù đắp và lấy lòng anh. Nhưng Phó Hạm không chịu nhận cha, cũng không cho phép ông công khai mối quan hệ của họ.

 

Ông đành phải chấp nhận mọi điều kiện của anh. Nhưng dù có thể hiện hối lỗi và yêu thương đến mức nào, cũng không thể xóa đi những chuyện đã qua.

 

Năm xưa, khi biết mẹ con Phó Hạm gặp tai nạn, ông hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của họ. Chỉ cần bà chết, còn Phó Hạm có sống hay chết cũng chẳng quan trọng.

 

Về sau, khi Phó Chí Thành muốn tìm vợ cho Phó Hạm, mẹ tôi chủ động tìm đến.

 

Bà mỉm cười, nói rằng mình có một cô gái rất phù hợp để giới thiệu cho anh – chính là tôi.

 

Phó Hạm đồng ý ngay lập tức.

 

Bà đưa ra mức sính lễ mấy chục triệu tệ, anh cũng không hề mặc cả.

 

Khi kể đến đây, tôi chợt nhớ đến lễ cưới hôm đó. Mười phút trước khi bước vào lễ đường, tôi mới có thời gian ngồi riêng với anh để “hâm nóng tình cảm.”

 

Thì ra… đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau ngần ấy năm.

 

Hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra, tôi nhìn lại từng hành động của anh trong quá khứ, chợt nhận ra mọi thứ đều hợp lý đến lạ.

 

Lần đầu đến dự tiệc nhà họ Phó, tôi vô tình khen món bánh ngọt ngon. Anh thực sự đã lặng lẽ gói bánh mang về cho tôi.

 

Tôi đi chân trần xuống lầu để nghe trộm, anh không mắng, mà chỉ kéo tôi ngồi lên đùi mình, sợ tôi bị lạnh chân.

 

Lúc Phó Thời Tranh cố tình “mập mờ” với tôi, ánh mắt anh như muốn giết người.

 

Hóa ra… tất cả đều không phải giả vờ.